| Fic này của 1 Ss khác, em đã xin per rồi, thấy hay hay nên post lên :)) Lần đầu viết fic, mọi người ủng hộ mình nhé > <
Hơi ấm ngày đông By Anko
Thể loại: tình cảm Rating: T Pairing: Kagamine Len & Rin Status: On-going Warnings: đừng post đi đâu nhé ^^ Summary: Đọc sẽ biết
[Rin K] Em tự hỏi, đợi chờ bao lâu mới là đủ?
Em thường lặng yên trong những cơn mưa chiều bất chợt, rồi lặng lẽ đứng bên ban công màu trắng nhạt. Cái hơi ấm ngày xưa ấy em cũng quên mất rồi, trong lặng yên, trong yêu thương, bất chợt em thấy trong lòng gần như tê liệt. Mưa chiều, cái hơi lành lạnh âm ỉ bên ngoài lớp áo khoát, rồi lặng lẽ xuyên thấu vào trong da thịt những hơi ẩm ướt. Em cảm thấy mình yêu mưa, rất yêu mưa. Hình như, chính từ cơn mưa, em nhớ ra một kí ức đã lãng quên từ lâu, về anh... Về bàn tay che đi những giọt hơi nước hờ hững rơi xuống nền đất lạnh căm.
Em từng nghĩ, nếu chờ đợi có thể mang anh về đây, bên em, bên những yêu thương bất chợt, thì em sẽ đợi chờ.
Nhưng vì sao em đợi lâu như thế, anh vẫn không về? Vì sao nơi đây, dưới ban công, lúc nào cũng chỉ có một mình em lặng yên nhìn về phía khung trời màu tím pha loãng... Anh, em nhớ anh... nhớ những ngày anh và em cũng nhau trên con đường quen thuộc, góc phố, nơi những cành hoa đinh lăng ngào ngạt hương. Em nhớ anh từng nói, đinh lăng, màu tím, cũng như màu mắt em... Vậy tại sao, hiện tại anh lại để em một mình ngồi nơi đây? Lắng nghe như âm thanh vụn vỡ tan ra trong triền gió? Em thật sự nhớ anh...
Em từng nhớ, anh đã bảo yêu thương sẽ đến nếu em ngoan ngoãn. Em còn nhớ, anh luôn bảo chỉ cần em hi vọng, em ước mơ... thì cuối cùng em sẽ đạt được những ước mơ mà em mong muốn.
Em rất ngoan mà, thật sự rất ngoan mà? Em chưa từng bao giờ bướng bỉnh với anh như người khác... Em luôn ước mơ về một thứ dễ thực hiện đến vô cùng... Là bên anh, bên anh... bên anh cho đến cuối cuộc đời này...
Nhưng dù em có ước mơ, hay có hi vọng, anh cũng đâu bên em? Sao anh đi lâu như thế... Hay là anh không còn yêu thương em như trước nữa?
Em ghét mưa, giờ thì đâu có ai chia sẻ cho em một chút góc áo khoát nữa. Em cũng không còn ai để đi nhờ trong mưa, anh không ở đây, vậy mà anh bảo sẽ ở mãi bên em cơ đấy? Sao anh nói dối mà không chớp mắt thế chứ? Anh đã bảo anh sẽ quay về mà...
Ngày đó, anh là tất cả những gì mà em tự hào. Em có thể ưỡn ngực vươn vai mà làm cho tất cả mọi người hướng mắt về phía em. Anh là tuyệt nhất! Tuyệt nhất trên đời này! Không ai có thể thay thế anh, cũng không có ai có thể làm anh mỉm cười! Anh luôn chiều chuộng em, luôn luôn cho em những gì tuyệt vời nhất! Bên anh, em là chính em, không cần giả dối, không cần xu nịnh, không cần một ai cả.
Chỉ cần đó là anh, thì em đã cảm thấy quá đủ rồi. Nếu nói tạm biệt, mà anh đi luôn không về... thì em sẽ quay lại ngày đó, để đừng bao giờ nói tạm biệt... mà sẽ nói "hẹn gặp lại" ... ---------OoO----------
[Len K ]
Thật ra, anh không ghét ngày mưa. Mưa là chuyện của trời, còn ngày mưa chúng ta luôn ra ngoài thì là chuyện của chúng ta. Anh luôn nghĩ, giá như tất cả mọi thứ đều đơn giản đến vô cùng thì hay hơn nhiều. Anh biết, em luôn tự hào về anh. Thứ duy nhất có thể làm em tự hào là anh. Bởi vì anh không tốt, nên không thể cho em nhiều hơn phải không?
Trong cơn mưa chiều, em luôn là em, luôn đứng trong mưa mà xoa bàn tay lạnh ngắt. Thật ra, nếu cứ như thế, em sẽ cảm lạnh mất. Anh biết, em luôn chờ đợi anh đưa về. Dù sao thì chúng ta luôn ở bên nhau không phải sao? Vậy mà em vẫn bướng bỉnh như thế...
Từ nhỏ đến lớn, em luôn tựa vào anh. Và anh luôn hi vọng em cứ mãi như thế, hồn nhiên, bướng bỉnh. Đôi khi nghịch ngợm một chút cũng không sao. Vì đó là em, nên anh tin mọi chuyện sẽ ổn.
Ngày cuối cùng, em đứng đấy, không dám khóc lớn vì sợ mọi người nhìn em bằng đôi mắt tò mò. Anh sẽ không cười vì bộ dạng đó đâu. Vì đâu đó trong thâm tâm anh, em luôn là người dễ thương nhất quả đất này... Em gái ạ... | |